K58B KHÔNG PHẢI HỎI
Diễn đàn sẽ chuyển sang địa chỉ: http://K58B.co.cc mọi người hãy ghé qua địa chỉ mới nhé. các bài viết quan trọng sẽ được chuyển qua diễn đàn mới. Thông tin thành viên cũng đang được tính toán để chuyển qua (nhưng có lẽ sẽ ko thực hiện chuyển)

Join the forum, it's quick and easy

K58B KHÔNG PHẢI HỎI
Diễn đàn sẽ chuyển sang địa chỉ: http://K58B.co.cc mọi người hãy ghé qua địa chỉ mới nhé. các bài viết quan trọng sẽ được chuyển qua diễn đàn mới. Thông tin thành viên cũng đang được tính toán để chuyển qua (nhưng có lẽ sẽ ko thực hiện chuyển)
K58B KHÔNG PHẢI HỎI
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
K58B KHÔNG PHẢI HỎI


You are not connected. Please login or register

nhóc nicolas và những chuyện chưa kể

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

trannhu00

trannhu00
gà béo

Hum rùi tình cờ đọc được quyển chuyện hay lắm. Đọc chuyện mình nhớ lại ngày xưa thơ bé hồn nhiên vô tư ko phải lo lắng suy nghĩ như bây giờ.Ôi cái thờ thơ ấu. Ước gì thời đó trở lại với mình nhỉ.

Nicolas với những trò hờn dỗi cậu bé gào lên ở mọi lúc, mọi nơi khi nó gặp phải chuyện gì không vừa ý. Nhưng Nicolas chẳng mấy khi thành công với trò ăn vạ đó, bởi nó bị bố mẹ lờ như không biết chuyện gì xảy ra. Nicolas cũng chẳng phật lòng, bởi ngay lập tức cu cậu tìm cho mình vô khối trò chơi mới. Đụng đâu cũng đổ vỡ, càng cố gắng ngoan càng làm hỏng nhiều việc.

trannhu00

trannhu00
gà béo

Tập 1: Nicolas - bố là người quyết định

Hàng năm, tức là từ năm cuối cùng và những năm khác, bởi vì truớc đó thì đã lâu quá rồi nên tôi không còn nhớ nữa, bố mẹ cãi nhau rất nhiều để quyết định sẽ đi nghỉ hè ở đâu. Rồi thì mẹ khóc và nói mẹ muốn về nhà bà ngọai và thế là tôi cũng khóc vì tôi rất yêu bà, nhưng ở đó chẳng có bãi biển, và bởi thế cuối cùng cả nhà đi nghỉ nơi mà mẹ thích nhưng không phải là nhà bà ngọai.
Hôm qua, sau bữa ăn tối, bố nhìn mẹ con tôi, hơi có chút buồn rầu và nói:
- Nghe này! Năm nay bố không muốn có thêm bất cứ sự tranh cãi nào nữa! bố sẽ là người quyết định! Chúng ta sẽ đi vào buổi trưa. Bố được biết một biệt thự cho thuê ở Plage-les-Pins. Có 3 phòng và điện nước đầy đủ. Bố không muốn nghĩ đến một khách sạn để đến và ăn những món ăn xoàng xĩnh.
- **, tuyệt đấy, anh yêu, mẹ nói, anh đưa ra một ý kiến thú vị đấy
- Chic! Tôi reo lên và nhảy lăng xăng quanh bàn vì vui sướng quá độ.
Bố mở to mắt như hơi có chút ngạc nhiên, và nói : “thế hả?”
Trong lúc mẹ dọn dẹp bàn ăn, bố chạy đi tìm chiếc cần câu dưới đáy biển trong tủ tường.
- Con sẽ thấy, Nicolas, bố nói, chúng ta sẽ đi câu đã đời.Cả hai bố con ta!
Điều này làm tôi hơi sợ một chút bởi vì tôi bơi chưa giỏi lắm, và không biết có thể có chỗ để tôi bơi ngửa không, nhưng bố nói đừng thắc mắc nhiều, bố sẽ dạy tôi bơi và ông đã từng đoạt giải nhất về bơi tự do liên tỉnh khi ông còn trẻ và thậm chí ông còn có thể phá kỷ lục nếu ông có nhiều thời gian để tập luyện hơn.
- Bố sẽ dạy con câu cá dưới đáy biển đấy! Tôi nói với mẹ khi mẹ từ bếp vào.
- Tuyệt vời, con yêu ạ. Mẹ đáp, nhưng trong biển Địa Trung Hải bây giờ, số người câu cá còn nhiều hơn cả cá.
- Làm gì có chuyện ấy, bố nói, nhưng mẹ nói chặn lại luôn rằng không nên đôi co trước mặt trẻ con và mẹ bắt đầu nhìn vào tờ nhật báo rồi sau đó mẹ bắt đầu đan tiếp cái áo len mà mẹ bắt đầu từ rất lâu rồi.
- Nhưng, tôi nói với bố, thế thì sẽ thật là buồn cười nếu chúng ta lặn xuống nơi mà chẳng có con cá nào.
Bố lặng lẽ đi xếp chiếc cần câu dưới biển vào trong tủ, còn tôi thì ỉu xìu vì đúng vậy, lần nào đi câu cá cùng bố cũng vậy chúng tôi chẳng mang về được con nào cả. Bố trở lại phòng và cầm tờ báo lên đọc.
- Thế tóm lại, tôi nói, ở đâu thì có cá để câu ạ?
- Hỏi mẹ con ấy, bố đáp, nhà dự báo đấy.
- Chúng có ở Đại Tây Dương, con yêu a. Mẹ nói. Tôi hỏi Đại Tây Dương có cách nơi chúng tôi sẽ đi xa không? Nhưng bố nói: nếu tôi học khá hơn ở trường một chút thì tôi sẽ không hỏi những câu như thế. Thật vô lý, vì ở trường chúng tôi có được học lớp câu cá đâu, nhưng tôi không hỏi thêm gì nữa vì hình như bố không muốn nói chuyện lắm.
- Sẽ cần phải lập ra một danh sách dài những thứ cần mang theo đấy, mẹ nói.
- À, không, bố kêu lên. Năm nay, chúng ta sẽ không đi với cả một cái xe cam-nhông trở theo đồ đạc mà chỉ cần quần áo tắm, quần soóc, vài áo quần đơn giản và vài cái áo len mỏng…
- Thế còn nồi niêu, máy pha cà-phê, tấm phủ màu đỏ và một ít bát đĩa thì sao? Mẹ nói.
Bố nhảy dựng dậy, đầy nhăn nhó, há to miệng ra nhưng bố chưa thể nói gì cả bởi mẹ đã chêm vào ngay:
- Anh biết đấy, như bác Blédurt đã kể cho chúng ta nghe chuyện kỳ nghỉ năm trước bác ấy đã thuê nhà nghỉ như thế nào rồi đấy. Tất cả bát đĩa chỉ vẻn vẹn có ba cái đĩa mẻ và một cái bếp với hai cái chảo mà trong đó có cái bị thủng cả một lỗ to tướng. Rồi họ đã phải mua những đồ đó trên bãi biển với giá cắt cổ đấy.
- Đấy là Blédurt không biết cách tự xoay sở đấy thôi, bố bình tĩnh nói.
- Có thể, mẹ đáp, dù cho anh câu được cá nhưng nếu anh muốn ăn súp cá, em sẽ không thể nào nấu cho anh bằng cái chảo thủng được.
Và thế là tôi lại rưng rức khóc, vì đúng vậy, thật là nực cười khi đi câu mà đến một bãi biển chẳng có con cá nào trong khi cách đó không xa là bãi biển Đại Tây Dương đầy cá. Mẹ đặt kim đan xuống và bế tôi lên rồi nói tôi đừng buồn vì những con cá, và tôi sẽ được toại nguyện khi sáng sáng tôi tỉnh dậy và thấy bãi biển ngay trước cửa sổ phong ngủ của mình.
- Nói thế nghĩa là, bố giải thích, chúng ta sẽ không nhìn thấy biển ngay trước biệt thự nhưng biển cách đó không xa lắm, chỉ khoảng hai kilomet thôi. Đấy là biệt thự cho thuê cuối cùng còn trống của bãi biển Palage-les-Pins.
- Tất nhiên rồi, con yêu, mẹ nói. Và mẹ thơm lên má tôi và tôi lại chơi dưới thảm với hai viên bi mà tôi thắng được của Eudes ở trường.
- Thế còn bãi biển, có phải là bãi biển đầy đá cuội không? Mẹ hỏi.
- Không, thưa quý bá! Không có một viên đá cuội nào cả! Bố trả lời đầy đắc thắng. Đó là bãi biển với cát mịn, mịn đến nỗi người ta chẳng thể nào tìm thấy một viên đá cuội nào ở đó hết cả.
- Rất tuyệt! Mẹ nói, vì như vậy thì Nicolas sẽ không thể la cà chơi ném đá thia lia trên mặt nước. Từ khi anh dạy con cách chơi, nó đã say sưa trò này quá.
Và tôi bắt đầu lại khóc rống lên vì thực sự mà nói trò chơi ném đá thia lia trên mặt nước thật tuyệt vời, rồi tôi đã nhảy xuống nước tới bốn lần, rồi quả thực là chúng tôi đã về khách sạn với những cái chảo thủng cách đó không xa, chẳng có cá cũng chẳng có viên đá cuội nào.
- Con muốn về nhà bà ngọai, tôi khóc và dẫm lên viên bi của Eudes.
Mẹ lại nhấc tôi lên và nói tôi đừng khóc nữa, bố sẽ là người có kỳ nghỉ dài nhất nhà và thật quá tệ là bố sẽ phải giả vờ là bố rất hài lòng để đi nơi mà bố muốn đến nghỉ.
- Nhưng, nhưng nhưng….. bố nói.
- Con muốn chơi trò ném đá thia lia trên mặt nước! Tôi nói
- Con sẽ chơi trò đó có lẽ là vào năm sau, mẹ nói, khi bố con quyết định chúng ta sẽ đi bái biển Bains-les-Mers.
- Ở đâu cơ? Bố hỏi, với cái miệng há hốc.
- Ở Bains-les-Mers, mẹ nói, ở Bretagne, nơi có biển Đại Tây Dương, rất nhiều cá và có khách sạn nhỏ nhắn với những viên đá cuội ở gần bãi tắm cát.
- Con muốn đi Bains-les-Mers! Tôi reo lên. Con muốn đi Bains-les-Mers!
- Nhưng con yêu, mẹ nói, còn phải có lý một chút, bố mới là người quyết định.
- Được rồi, tốt thôi, bố hiểu rồi. Cái khách sạn đó tên gì?
- Beau-Rivage, anh yêu ạ, mẹ nói.
Bố nói rồi ghi lại tên khách sạn để xem xem có còn phòng trống hay không.
- Ở đó vẫn còn phòng, anh yêu ạ, mẹ nói, và em đã đặt rồi. Chúng ta ở phòng 29, đối diện với biển và có phòng tắm bên trong.
Và mẹ nói bố đừng nhúc nhích nữa để mẹ xem chiều dài của chiếc áo mẹ đan đã được chưa bởi bãi biển ở Bretagne hơi lạnh một chút về đêm.



Được sửa bởi trannhu00 ngày 16/8/2010, 19:00; sửa lần 1.

trannhu00

trannhu00
gà béo

Tập 2: Nicolas - tôi bỏ nhà ra đi.
Khi tôi đang chơi trong phòng khách một cách ngoan ngoãn, rồi chỉ đơn giản là tôi làm đổ lọ mực ra tấm thảm mới mua mà tôi bị mẹ mắng cho một trận.
Và thế là tôi khóc và tôi nói : tôi sẽ bỏ nhà mà đi và mọi người sẽ phải rất rất ân hận về điều đó ! Mẹ chỉ bảo : « Những việc đó sẽ làm sau, trước mắt thì mẹ còn phải đi chợ đã ! » và mẹ đi chợ .
Tôi chạy lên phòng mình để chuẩn bị những đồ đạc cần thiết cho chuyến bỏ nhà ra đi của mình . Tôi lấy cái cặp táp và bỏ vào trong đó một chiếc ô tô đỏ mà dì tôi tặng, một cái đầu xe lửa lò xo với một cái toa hàng duy nhất còn lại, vì những toa khác đã bị hỏng cả rồi, một miếng chocolat tôi để dành cho bữa ăn nhẹ buổi chiều. Tôi mang theo cả hộp tiền tiết kiêm, vì tôi có thể phải cần đến tiền, và tôi ra đi.
Thật là may mắn cho tôi khi mẹ không có nhà, vì chắc chắn mẹ sẽ cấm tôi bỏ nhà mà đi. Khi ra đến đường, tôi cắm đầu cắm cổ mà chạy. Bố mẹ sẽ phải rất đau khổ, rồi tôi sẽ trở về khi họ đã già, như bà tôi ấy, và tôi lúc đó sẽ rất giàu có, sẽ có cả một chiếc máy bay, một cái ô tô lớn và một cái thảm của riêng tôi, mà tôi có thể đổ mực lên trên đó , và bố mẹ sẽ thật sự sung sướng khi thấy tôi trở về.
Cứ thế, tôi mải miết chạy cho đến khi đứng trước cửa nhà Alceste, đứa bạn to khỏe và ham ăn mọi nơi mọi lúc của tôi mà đã có lần tôi kể cho các bạn nghe rồi đấy. Alceste đang ngồi trước cổng và đang ăn một cái bánh mỳ nhân mứt. « Cậu đi đâu thế ? » Alceste vừa ngọam một miếng thật to vừa hỏi tôi. Tôi giải thích cho nó biết là tôi đang bỏ nhà ra đi, và tôi hỏi xem nó có thích đi cùng tôi không ? « Chúng ta sẽ trở về, trong vài năm sau, khi chúng ta trở nên giàu có, với ô tô, máy bay, và bố mẹ chúng ta sẽ vui sướng nhường nào khi thấy chúng ta trở về, và họ sẽ không bao giờ dám quở mắng chúng ta nữa. » Nhưng dường như Alceste không có vẻ muốn đi : « Cậu không ngớ ngẩn đấy chứ ? nó nói, tối nay, mẹ tớ sẽ làm món dưa bắp cải, với mỡ, với súc-xích, tớ không thể đi được ! » Thế là tôi chào tạm biệt Alceste và nó vẫy tay một tay chào tôi, còn một tay đang bận nhét nốt mẩu bánh mỳ nhân mứt vào mồm.
Tôi rẽ vào một con phố và dừng lại nghỉ một chút bởi Alceste làm cho tôi hơi đói, và tôi lôi mẩu chocolat của mình ra ăn, ăn để cho tôi thêm sức lực để mà đi. Tôi muốn đi thật xa, thật xa, tới nơi nào mà bố mẹ tôi không thể tìm thấy tôi được nữa, chẳng hạn như Trung Quốc hay Arcachon, nơi chúng tôi đi nghỉ hè năm ngoái rất xa nơi tôi đang ở, nơi có bãi biển và những con huître ấy.
Nhưng muốn đi xa được thì phải mua ô tô hoặc máy bay. Tôi ngồi xuống vỉa hè và đập ống tiền tiết kiệm ra đếm . Để mua được ô tô hay máy bay, thì phải nói là nó không đủ, và thế là tôi rẽ vào tiệm bán bánh mỳ rồi mua một khoanh bánh kem khá ngon.
Khi tôi kết thúc miếng bánh một cách chớp nhoáng, tôi quyết định mình sẽ đi bộ tiếp, khá lâu đấy, nhưng không phải là hướng đi về nhà, cũng không phải là đường đi đến trường, tôi có đủ thời gian mà. Tôi sẽ không phải suy nghĩ gì đến trường lớp nữa, và tự nhủ với mình là ngày mai, cô giáo sẽ nói trước lớp rằng : « Nicolas tội nghiệp đã bỏ đi một mình, chỉ một mình thôi, và đi xa lắm. Bạn ấy sẽ trở nên giàu có , có ô tô và máy bay » và tất cả mọi người sẽ nói về tôi và sẽ đầy những thắc mắc rằng tại sao Alceste lại không đi cùng tôi. Sẽ thật tuyệt vời !
Tôi tiếp tục đi bộ, nhưng đã bắt đầu cảm thấy hơi mệt, hơn nữa, tôi không thể đi nhanh được nữa bởi tôi không có đôi chân dài như Maixen trong lớp tôi, mà tôi không thể mượn tạm đôi chân của nó để đi được. Ý nghĩ này chợt làm tôi nảy ra một ý kiến khác : tôi sẽ mượn một chiếc xe đạp của bạn tôi. Đúng lúc đó, tôi dừng chân trước cửa nhà Clotaire. Clotaire có một chiếc xe đạp màu vàng mới cứng, nhưng vấn đề là Clotaire không thích cho ai mượn đồ của nó cả.
Tôi bấm chuông gọi cửa và chính Clotaire ra mở cửa cho tôi. « Chào Nicolas, cậu muốn gì ? »
« Xe đạp của cậu ! » , tôi trả lời, và thế là Clotaire đóng cửa cái rầm. Tôi lại bấm chuông lần nữa nhưng vì Clotaire không chịu ra mở cửa nên tôi dí ngón tay liên tiếp trên nút chuông cửa. Từ trong nhà , tôi nghe vọng ra tiếng mẹ của Clotaire quát lên : « Ra mở cửa ngay ! » Và Clotaire chẳng vui vẻ gì khi thấy tôi vẫn còn đứng đó. « Tớ cần cái xe đạp của cậu, Clotaire, tôi nói. Tớ bỏ nhà ra đi, để bố mẹ tớ phải đau khổ, rồi tớ sẽ trở về sau một vài năm nữa khi tớ thật giàu có, có ô tô và máy bay »
Clotaire đáp rằng khi tôi quay trở lại, hãy đến gặp nó, khi đó, nó sẽ bán cho tôi cái xe đạp đó. Như thế thì chẳng giải quyết được cái gì cả, cái chuyện Clotaire vừa nói với tôi ấy, nhưng tôi nghĩ là tôi phải kiếm ra tiền, với số tiền đó, tôi sẽ có thể mua lại chiếc xe đạp của Clotaire. Clotaire thì thích tiền lắm !
Tôi tự hỏi mình : làm sao để kiếm tiền bây giờ ? Làm việc, tôi không thể. Thế là, tôi nảy ra ý nghĩ rằng tôi có thể bán đi những thứ trong cặp táp của mình để có tiền : một cái ô tô màu đỏ, một cái đầu tàu với cái toa chở hàng duy nhất còn lại. Bên kia đường, tôi thấy một cửa hàng bán đồ chơi, tôi tự nhủ chắc ở đó người ta sẽ thích mấy thứ của tôi.
Tôi bước vào cửa hàng và một ông rất tốt bụng mỉm cười với tôi rồi hỏi : « Cháu muốn mua gì, cậu bé ? Những viên bi hay một quả bóng chăng ? »
Tôi nói với ông ta rằng tôi không muốn mua gì cả , mà tôi chỉ muốn bán lại đồ chơi của mình. Thế rồi tôi mở cặp táp, bầy ra những đồ chơi của mình dưới đất, trước quầy tính tiền. Ông bán hàng hơi nghiêng người xuống nhìn đống đồ của tôi , thoáng chút ngạc nhiên và nói : « cậu bé, nhưng bác không mua đồ chơi, bác chỉ bán thôi. » Thế là tôi hỏi vậy những đồ chơi để bán, ông tìm thấy chúng ở đâu ? « Nhưng , nhưng, nhưng, ông đáp, bác không nhặt được chúng, bác mua ». « Vậy thì , hãy mua những đồ chơi của cháu đi ! », tôi nói. « Nhưng, nhưng, nhưng, ông nói với tôi, chúng phải mới cơ , ngài bé con ạ, cậu chưa hiểu à ? Bác mua đồ chơi từ những nhà máy, chứ không phải từ cháu, với cháu, bác chỉ bán thôi … nghĩa là… »
Ông ta dừng lại một chút rồi nói : « khi nào lớn lên, cháu sẽ hiểu » Nhưng ông ấy không biết rằng : nếu như tôi lớn rồi, thì tôi sẽ không cần xu nữa, nhất là khi tôi giàu có , với máy bay và ô tô. Tôi bật khóc. Ông bán hàng cảm thấy rất phiền lòng và thế là ông ấy đi vào trong bàn tính tiền và loay hoay tìm và đưa cho tôi một cái ô tô nhỏ rồi bảo tôi rời khỏi cửa hàng vì ông cũng phải đóng cửa hàng và vì những vị khách như tôi sẽ làm ông ấy cảm thấy mệt mỏi hơn sau một ngày làm việc.
Tôi rời khỏi cửa hàng một cách mãn nguyện với một chiếc đầu tàu và hai chiếc ô tô. Đúng là trời đã tối thật, trời bắt đầu tối đen và chỉ còn vài người đi lại trên đường phố, tôi chạy vội vàng. Khi tôi về đến nhà, mẹ quát tôi vì tôi về muộn cho bữa tối.
Và hầu như những lần như thế này, tôi tự hứa với mình là : ngày mai, tôi sẽ bỏ nhà ra đi ! Bố mẹ sẽ phải đau khổ, và tôi chỉ trở về sau nhiều năm sau, khi tôi trở nên giàu có, có ô tô và có máy bay !!!

trannhu00

trannhu00
gà béo

Tập 3: Nhóc Nicolas - Bó hoa tuyệt vời.

Vào sinh nhật của mẹ, tôi định sẽ mua cho bà một món quà như mọi năm, kể từ năm ngoái, bởi vì những năm trước tôi còn quá nhỏ.
Thật may là tôi có khá nhiều xu trong ống tiết kiệm, bởi tình cờ, mẹ vừa mới cho tôi tiền hôm qua. Tôi biết món quà tặng mẹ sẽ là những bông hoa để cắm trong lọ hoa lớn màu xanh đặt ở phòng khách, một bó hoa thật to và thật đẹp.
Ở trường, tôi sốt ruột chờ đến giờ tan lớp để có thể đi mua quà. Để không đánh rơi tiền, lúc nào tôi cũng để một tay trong túi, ngay cả khi tôi chơi đá bóng trong giờ ra chơi, nhưng vì tôi không làm thủ môn nên điều đó không vấn đề gì cả. Thủ môn là Alceste, đứa bạn rất béo và rất ham ăn. “Sao cậu chạy chỉ với một cánh tay thế?”, nó hỏi tôi. Khi tôi giải thích với nó là vì tôi sẽ mua hoa tặng mẹ tôi thì nó bảo nó thích đồ ăn gì đó như bánh gatô, kẹo ngậm hơn, nhưng, bởi món quà không phải cho nó nên tôi không để ý và tôi đã đá vào một quả. Chúng tôi đã thắng với tỉ số 44-32.
Khi tan học, Alceste đi cùng tôi đến cửa hàng hoa trong lúc tranh thủ ăn nốt nửa cái bánh mỳ sôcôla mà nó để dành trong giờ ngữ pháp. Vào cửa hàng, tôi dốc tất cả xu lên trên quầy thanh toán và nói với bà chủ rằng tôi muốn một bó hoa thật to cho mẹ tôi nhưng không phải là hoa thu hải đường, bởi vì trong vườn nhà tôi đã có nhiều rồi, sẽ chẳng cần thiết phải mua thêm nữa. “Chúng cháu muốn loại nào đó thật đẹp” Alceste nói rồi nó dí mũi vào những bông hoa trong tủ kính để ngửi xem có thơm không. Bà chủ cửa hàng đếm tiền và nói bà không thể bán cho tôi thật nhiều hoa được. Khi thấy tôi hơi xịu mặt, bà chủ nhìn tôi, nghĩ lại một chút rồi xoa đầu tôi, khen tôi thật là một đứa trẻ đáng yêu và bà sẽ dàn xếp chuyện này. Bà chủ cửa hàng chọn những bông hoa hết bên phải rồi bên trái và xếp chúng cùng với những chiếc lá xanh, cái làm cho Alceste liên tưởng đến những loại rau trong nồi thịt bò hầm. Bó hoa thật lớn và thật tuyệt vời được bà chủ cửa hàng bó lại bằng giấy bóng kính trong suốt, kêu sột sọat rồi bà dặn tôi phải cầm cẩn thận. Khi tôi nhận bó hoa và Alceste thôi không ngửi hoa nữa, tôi nói cám ơn bà chủ rồi chúng tôi ra về.
Tôi rất hài lòng với bó hoa của mình cho đến khi gặp Geoffoy, Clotaire và Rufus, 3 đứa bạn cùng lớp. “ Nhìn Nicolas kìa, Geoffoy nói, trông nó mới ngớ ngẩn làm sao với bó hoa kìa”. “ Mày gặp may vì tao đang cầm hoa đấy, tôi đáp, nếu không mày sẽ ăn vài cú đấm. “Đưa chúng đây, hoa của cậu ấy, Alceste nói với tôi, để tớ giữ nó cho cậu đánh Geoffoy.” Và thế là tôi đưa bó hoa cho Alceste rồi Geoffoy choảng cho tôi một cú. Chúng tôi đánh lộn nhau rồi tôi nói đã muộn rồi, vì thế chúng ta phải dừng lại thôi. Nhưng tôi còn phải ở lại them một lúc nữa vì Clotaire noi: “Nhìn Alceste kìa, bây giờ thì nó như thằng ngớ ngẩn với những bông hoa kìa!” Thế là Alceste lấy bó hoa đạp một cú thật mạnh vào đầu Clotaire. “Những bông hoa của tớ! Tôi gào lên. Các cậu đang làm nát những bông hoa của tớ !” Và thật chẳng sai, Alceste liên tiếp vài cú đánh bằng bó hoa của tôi và những bông hoa bay tứ tung bởi giấy bóng kính đã bị rách. Clotaire kêu: “Chả đau gì cả!”
Khi Alceste thôi không đánh nữa, thì trên đầu Clotaire còn mấy cái lá của bó hoa trông không khác gì mấy cái rau trong nồi thịt bò hầm. Tôi bắt đầu nhặt lại những bông hoa vương vãi và nói với lũ bạn rằng chúng thật độc ác. “Đúng đấy, Rufus nói, bọn cậu không tốt tí nào khi làm vậy với những bông hoa của Nicolas” “Mày, còn mày nữa đấy!” Geoffoy trả lời và hai đứa bắt đầu đánh lẫn nhau. Alceste thì rẽ về nhà vì cái đầu của Clotaire đã làm nó đói và nó không muốn về lỡ bữa ăn tối tẹo nào. Còn tôi thì đi với những bông hoa của mình. Chúng đã bị mất đi nhiều, chẳng còn những cọng rau cũng chẳng còn tờ giấy bóng kính nữa nhưng dẫu sao nó vẫn còn đẹp và chẳng mấy chốc, tôi gặp Eudes.
“Cậu có chơi một ván bi không?” Eudes hỏi tôi. “Tớ không thể, vì tớ còn phải về nhà và đưa những bông hoa này cho mẹ tớ.” Nhung Eudes nói vẫn còn sớm và thêm nữa, tôi vốn rất thích chơi bi, và chơi rất khá. Hầu như lúc nào tôi cũng thắng. Và thế là tôi đặt bó hoa lên vỉa hè và bắt đầu chơi với Eudes. Thật là thú vị khi chơi bi với Eudes vì nó thua suốt. Nhưng phiền một nỗi là khi thua, nó không chịu và đổ thừa rằng tại tôi chơi ăn gian rồi tôi nói nó là thằng nói láo, và thế là, nó đẩy tôi ngã lên bó hoa làm chúng nát thêm. “Tớ sẽ mách mẹ tớ những gì cậu đã làm với bó hoa của bà”, tôi nói với Eudes và nó hơi xìu mặt một chút. Rồi nó giúp tôi chọn những bông hoa đỡ bị nát hơn. Tôi rất quí Eudes, nó là thằng bạn tốt.
Tôi bước đi, bó hoa của tôi không còn to nữa nhưng những bông hoa còn lại thì cứ một bông bị nát lại có hai bông khác đỡ hơn. Và rồi tôi nhìn thấy Joachim đang đi xe đạp tới. Joachim là đứa bạn cùng lớp có một chiếc xe đạp.
Và, tôi đã quyết định sẽ không đánh đấm gì với ai nữa, vì nếu tôi còn tiếp tục đánh nhau với tất cả những đứa bạn tôi gặp trên đường thì chẳng mấy chốc tôi sẽ chẳng còn bông hoa nào để tặng mẹ tôi nữa. Cho nên, tốt hơn hết là không thấy chúng nó nữa, nếu tôi muốn tặng mẹ tôi hoa, đó là việc tôi phải làm và tôi tin là chúng nó sẽ phải ghen tị, vì đơn giản là mẹ tôi sẽ rất vui và bà sẽ cho tôi món tráng miệng thật ngon và nói tôi thật là ngoan và vì sao mà tất cả tụi nó lại trêu chọc tôi chứ?
“Chào Nicolas!” Joachim cất tiếng. “Bó hoa của tớ có gì chứ? Tôi gào lên với Joachim. Ngớ ngẩn à, cậu cũng thế!” Joachim dừng xe và trợn tròn mắt lên nhìn tôi rồi hỏi : “Bó hoa nào cơ?” “Đây này!” Tôi trả lời và dí bó hoa sát vào mặt nó. Tôi tin là Joachim không nghĩ là nó sẽ được đưa bó hoa sát mặt vì thế nó hất những bông hoa văng lên nóc của chiếc ô tô đang băng trên đường. “những bông hoa của tớ! Tôi kêu lên, Những bông hoa của mẹ tớ!” “ Cậu đừng lo cuống lên thế, Joachim nói với tôi, tớ sẽ đạp xe đuổi theo ô tô” Nó thật là tốt bụng, Joachim, nhưng nó đạp nhanh không nhanh lắm nhất là khi lên dốc, tuy nhiên, nó tập cho giải Tour de France mà nó sẽ tham gia khi nó lớn. Joachim trở lại và nói với tôi rằng nó không thể đuổi kịp chiếc ô tô. Nhưng nó mang về cho tôi một bông hoa rơi xuống từ nóc chiếc ô tô đó. Nhưng thật chẳng may là bông hoa đó đã bị nát rồi.
Joachim đã phóng rất nhanhh và xuống dốc để về nhà nó còn tôi, tôi trở về nhà với bông hoa đã nhàu nhĩ của tôi. Cổ họng tôi nghẹn lại giống như khi tôi mang về nhà cái bảng điểm với những điểm 0.
Tôi mở cửa và nói với mẹ: “Chúc mừng sinh nhật mẹ!” và tôi bắt đầu khóc. Mẹ tôi nhìn bông hoa, thoáng chút ngạc nhiên và bà nhấc bổng tôi lên rồi thơm lên má tôi mấy lần, mẹ nói bà chưa bao giờ nhận được một bó hoa đẹp như thế này và mẹ cắm bông hoa vào cái lọ lớn màu xanh trong phòng khách.
Các bạn nói những gì các bạn muốn nhưng mẹ tôi, bà thật tuyệt vời!

trannhu00

trannhu00
gà béo

NGÀY KHAI GIẢNG
Mẹ bảo ngày mai chúng tôi sẽ đi mua một vài thứ để chuẩn bị cho lễ khai giảng.
- Vài thứ gì?- Bố hỏi
- Nhiều thứ-Mẹ đáp. Này nhé: Một cái cặp mới, một hộp bút, và một đôi giày.
- Lại một đôi giày nữa ư?-Bố kêu lên. Không thể tin được! Cứ như nó ăn giày vậy!
- Không, nó chỉ ăn súp để chóng lớn thôi, mẹ nói. Và khi cu cậu lớn lên thì chân cũng to lên theo.
Ngày hôm sau, tôi theo mẹ đi mua đồ, tôi và mẹ hơi cãi nhau vì đôi giày. Tôi thì muốn mua một đôi giày thể thao, còn mẹ thì lại muốn mua cho tôi một đôi giày bằng da thật chắc chắn, nếu như tôi không ưng thì chúng tôi sẽ về nhà luôn, và chắc chắn bố sẽ không vui.
Cái chú bán ở cửa hàng thật tốt bụng: chú cho tôi thử một đống giày, rồi giải thích với mẹ tôi rằng đôi nào cũng tốt cả, nhưng mẹ không thể nào quyết định được. Rồi có một đôi giày màu hạt dẻ mà chú ấy rất thích, mẹ hỏi tôi có thấy thoải mái khi đi đôi giày đó không, tôi trả lời có vì tôi không muốn làm phiền lòng chú bán hàng, trong khi đôi giày đó làm tôi cảm thấy hơi đau.
Thế rồi mẹ mua cho tôi một chiếc cặp tuyệt vời, mà chúng tôi rất thích dùng cặp để nghịch với nhau mỗi khi tan học bằng cách lấy cặp ném vào chân lũ bạn khiến chúng vấp ngã, và tôi vô cùng mong được gặp lại bạn bè của tôi. Rồi mẹ lại mua cho tôi một cái hộp bút trông như bao súng lục, có điều thay vì khẩu súng lục thì bên trong lại có một cái gọt bút chì hình máy bay, một cục tẩy hình con chuột, một cái bút chì hình cây sáo và một đống thứ khác giống hình một loạt thứ, và chắc chắn với những thứ này chúng tôi sẽ tha hồ đùa nghịch trong lớp.
Đến tối, khi bố nhìn thấy tất cả những thứ mẹ đã mua cho tôi, bố nói bố mong tôi sẽ giữ gìn cẩn thận đồ dùng học tập của mình, và tôi nói vâng ạ. Đúng thế, tôi vẫn giữ rất cẩn thận đồ dùng học tập của tôi chứ, cho dù cái gọt bút chì vẫn bị vỡ trước bữa ăn tối, trong lúc giả vờ ném bom vào con chuột. Và bố nổi cáu, bố nói rằng thật không thể chịu nổi tôi từ khi chúng tôi trở về nhà, rằng bố sốt ruột mong sớm tới ngày khai giảng đi cho xong.
Đúng là cũng sắp đến ngày khai giảng, thế nhưng tôi và bố mẹ thì đã đi nghỉ hè về từ lâu rồi.
Kỳ nghỉ hè thật là tuyệt, chúng tôi đã vui chơi tha hồ. Chúng tôi ra biển nghỉ mát, và tôi đã làm biết bao chuyện kinh khủng: tôi đã bơi ra cực xa. Thế rồi, trên bãi biển, tôi đã thắng trong một cuộc thi, và người ta đã tặng cho tôi hai quyển truyện tranh cùng một tá cờ hiệu. Còn nữa, da tôi đã trở nên đỏ au dưới ánh nắng mặt trời, tôi trông thật oách.
Tất nhiên, về đến nhà một cái là tôi rất muốn cho lũ bạn thấy da tôi đỏ lên như thế nào. Nhưng có điều vô cùng chán trước ngày khai giảng là: chẳng gặp được một mống nào cả. Thằng Alceste-đứa ở gần nhà tôi nhất, và cũng là đứa tôi thân nhất, một tên béo tròn và suốt ngày ăn-cũng chẳng có ở nhà. Năm nào thằng Alceste cũng đi cùng bố mẹ đến nhà chú nó làm nghề bán thịt nguội ở Auvergne. Mà thằng Alceste còn đi nghỉ hè rất muộn, vì để đến ở nhà chú thì nó phải chờ chú nó đi nghỉ hè ở tận Côte d’Azur về. Ông Compani, là người bán tiệm tạp hóa trong khu phố chúng tôi, khi nhìn thấy tôi đã khen tôi đẹp trai ghê, rằng tôi trông giống miếng bánh mì tẩm gia vị, rồi ông ấy cho tôi một ít nho khô và một quả ô-liu, nhưng cũng làm sao mà bằng gặp được bọn bạn cơ chứ.
Và suy cho cùng, thật là bất công, nếu chẳng có ai nhìn thấy thì da có đỏ au lên cũng chẳng để làm gì, đâm ra tôi trở nên hết sức bực bội, và bối nói với tôi rằng đừng có mà giở trò văn nghệ như hàng năm nữa, rằng bố không muốn từ giờ đến ngày khai giảng tôi trở thành kẻ không ai chịu đựng được.
- Nhưng con sẽ trắng toát hết đến khi vào học!-tôi nói.
- Nó bị ám ảnh mất rồi!-Bố kêu lên. Từ khi đi nghỉ hè về, nó chỉ nghĩ tới làn da cháy nắng của nó thôi!... Nghe đây, Nicolas, con có biết con sẽ làm gì không? Con sẽ đi ra vườn và tha hồ mà phơi nắng. Như thế con sẽ không làm điếc tai bố nữa, và đến ngày con nhập học, trông con sẽ giống như một gã Tarzan thực thụ.
Thế là tôi ra vườn, nhưng tất nhiên ở ngoài vườn chẳng thể giống như trên bãi biển được, chưa kể trời còn đầy mây nữa.
Rồi mẹ lại gọi tôi:
- Nicolas! Con làm gì mà nằm dài ra bãi cỏ thế? Con không thấy trời bắt đầu mưa hả?
Mẹ nói rằng thằng nhóc làm cho mẹ phát điên lên mất, thế là tôi lại vào nhà; còn bố đang đọc dở một tờ báo thì nhìn tôi và nói rằng trông tôi đỏ thật, nhưng mà tôi phải đi lau đầu ngay đi vì tôi đã bị ướt.
- Không đúng! Tôi hét lên. Con chẳng đỏ lên được tẹo nào! Con muốn quay lại bãi biển!
- Nicolas! Bố quát lên. Con có thể tỏ ra biết điều và đừng ăn nói lung tung nữa được không? Nếu không thì con sẽ lên phòng ngay lập tức và bị phạt nhịn bữa tối! Con hiểu chưa?
Thế là tôi bắt đầu khóc, tôi nói thật là bất công, rằng tôi sẽ bỏ nhà đi và tôi sẽ đi một mình đến bãi biển, rằng tôi thà chết còn hơn là phải trắng bóc trở lại, rồi mẹ từ trong bếp chạy ra, mẹ nói mẹ đã chán ngấy phải nghe tôi khóc lóc cả ngày, rằng nếu đó là hậu quả của kỳ nghỉ hè thì năm sau mẹ thà nghỉ ở nhà, mặc kệ bố và tôi xoay xở trong kỳ nghỉ, vì mẹ cũng chẳng cần đi nghỉ mà làm gì.
- Thế chính em chả yêu cầu năm nay chúng ta quay lại nghỉ ở vùng Bains-les-Mers là gì, bố đáp. Dù sao đi nữa cũng chẳng phải là lỗi của tôi nếu cậu chàng này trở nên mè nheo như thế, bao giờ nó cũng là đứa khó chịu mỗi khi chúng ta quay về đến nhà!
- Bố bảo nếu ra vườn phơi nắng thì con sẽ trở thành một Tarzan thực thụ, tôi giải thích. Nhưng con chẳng thấy mình đỏ thêm tẹo nào.
Thế là mẹ bật cười, mẹ nói rằng mẹ thấy tôi vẫn rất đỏ, rằng tôi là Tarzan bé bỏng của mẹ, và mẹ chắc chắn rằng đến khi đi học tôi sẽ là đứa cháy nắng nhất trong lũ bạn. Rồi mẹ bảo tôi vào phòng chơi, đến bữa tối mẹ sẽ gọi.
Đến bữa ăn, tôi cố gắng để không nói chuyện với bố, nhưng bố làm đủ kiểu mặt hề khiến tôi bật cười, quả thật là ngộ nghĩnh. Mẹ làm món bánh mứt táo.
Thế rồi, ngày hôm sau, ông Compani cho chúng tôi biết gia đình Courteplaque là hàng xóm của chúng tôi, họ sống trong ngôi nhà ngay sát cạnh nhà tôi, và họ có một đứa con gái cùng tuổi với tôi tên là Marie-Edwige, có bộ tóc vàng và đôi mắt màu xanh nước biển tuyệt đẹp.
Về chuyện này tôi thấy thực sự lúng túng, bởi tôi rất muốn Marie-Edwige nhìn thấy tôi với làn da đỏ au, nhưng tôi không nói gì với bố, vì bố đã báo trước với tôi nếu tôi còn nói đến chuyện da cháy nắng một lần nữa thì cứ liệu hồn.
Vì ngoài trời có nắng nên tôi ra vườn phơi mình, rồi thỉnh thoảng lại chạy vào trong buồng tắm soi gương, nhưng tôi chẳng thấy mình đỏ lên tí nào, và tôi nghĩ rằng tôi sẽ thử ra vườn phơi nắng thêm một lần nữa, nếu như vẫn trắng thì tôi sẽ đi nói với bố.
Đúng vào lúc tôi chạy ra vườn, ô tô của ông Courteplaque dừng lại trước cửa nhà họ, với hàng đống đồ đạc xếp trên nóc xe.
Thế rồi Marie-Edwige xuống xe, và khi nhìn thấy tôi, cô nàng giờ tay vẫy chào.
Còn tôi, tôi đã đỏ lừ hết cả người.

trannhu00

trannhu00
gà béo

hihi hum nay mình lại pos tiếp chuyện nè.
NHỮNG KẺ BẤT BẠI
Bọn mình sẽ lập ra một bắng… Chính thằng Geoffroy đã nghĩ ra ý đó. Trong giờ ra chơi, nó nói với chúng tôi nó vừa đọc xong một quyển truyện trong đó có một nhóm bạn đã lập ra một băng và sau đó, họ làm nhiều chuyện động trời, họ bảo vệ mọi người đánh lại bọn xấu, họ giúp đỡ người nghèo, tóm cổ lũ cướp, phải nói là vui kinh khủng.
- Băng của bọn mình sẽ lấy tên là Những Kẻ Bất Bại, giống như trong truyện. Sau giờ học, cả bọn sẽ tập trung trên bãi đất hoang, thằng Geoffroy nói với chúng tôi; mật khẩu sẽ là: “Dũng cảm không chùn!”
Khi tôi ra bãi đất hoang, cả lũ Geoffroy, Rufus, Eudes, Alceste và Joachim đã có mặt. Tôi bị cô giáo giữ lại trong lớp một lát, cô nói tôi đã làm sai bài tập số học; tôi phải nhắc bố để bố làm cẩn thận hơn mới được.
- Mật khẩu? Thằng Alceste vừa hỏi vừa ném những mẩu bánh sừng bò vào mặt tôi (thằng Alceste này lúc nào mà nó chẳng ăn).
- “Dũng cảm không chùn”, tôi đáp.
- “Mày có thể vào”, nó nói..
Cái bãi đất hoang này thật tuyệt. Chúng tôi rất hay ra đây chơi; ở đây có cỏ, có lũ mèo, một đống vỏ đồ hộp, lốp ô tô và một chiếc xe ô tô đã mất hết bánh, những chúng tôi vẫn leo lên chơi rất vui, dỉn, dỉn! “Chúng ta sẽ họp mặt trong xe ô tô”, Geoffroy nói. Cái thằng Geoffroy này làm tôi buồn cười quá, nó rút từ trong cặp ra một cái mặt nạ che lên mắt, một cái áo choàng đen có chữ “Z” sau lưng và một cái mũ. Bố nó rất giàu, ông ta thường mua cho nó rất nhiều đồ chơi và quần áo cải trang. “Trông mày giống như một thằng hề”, tôi nói với Geoffroy, và nó có vẻ không hài lòng.
- Đây là một băng đảng mật, Geoffroy nói, vì tao là thủ lĩnh, nên không một ai được phép nhìn thấy mặt.
- Thủ lĩnh? Thằng Eudes nói, mày đùa đấy à? Tại sao mày lại được làm thủ lĩnh, có phải vì trông mày giống như một cái nấm với cái mũ trên đầu không?
- Không, Geoffroy nói, mà vì chính ta là người đã nghĩ ra ý tưởng lập băng, có thế thôi!
Rồi thằng Clotaire đến. Clotaire lúc nào cũng ra về sau tất cả lớp. Vì học dốt nhất lớp, nên nó luôn phải gặp cô giáo, nó còn phải chép phạt nữa. “Mật khẩu?” Alceste hỏi. “Dũng cảm kỳ lạ”, Clotaire đáp.
- Không, Alceste nói, mày không được vào. Đó không phải là mật khẩu.
- Cái gì, cái gì cơ, Clotaire nói, mày phải cho tao vào, cái đồ béo phì!
- Không, thằng Rufus đáp lời. Mày chỉ được vào khi nào nói đúng mật hiệu, tao không đùa đâu! Alceste, hãy theo dõi nó.
- Theo tao, thằng Eudes nói, tao đề nghị bọn mình chọn ra thủ lĩnh, un deux trois…
- Không được! Thằng Geoffroy nói. Trong truyện, thủ lĩnh là người dũng cảm và khéo léo nhất. Thủ lĩnh phải là tao!
Thế là Eudes tặng luôn cho nó một quả đấm vào mũi, cái thằng Eudes ấy rất khoái làm như vậy. Geoffroy ngã lăn ra đất, cái mặt nạ lệch sang một bên và hai tay ôm lấy mũi.
- Đã thế, Geoffroy nói, mày sẽ không được vào trong băng nữa!
- Ôi dào! Eudes nói, tao thà về nhà chơi tàu hỏa chạy bằng điện còn hơn!
Rồi nó bỏ đi.
- Dũng cảm kinh khủng? Clotaire nói, và Alceste trả lời là không đúng, đó vẫn không phải là mật khẩu, và nó không được vào.
- Được rồi, Geoffroy nói, bây giờ chúng ta sẽ quyết định xem phải làm gì. Trong truyện, Những Kẻ Bất Bại lấy máy bay đi sang Mỹ tìm chú của đứa bé mồ côi đáng thương đã bị bọn xấu cướp mất của thừa kế.
- Tao không thể đi được đâu, sang Mỹ, rồi còn đi máy bay nữa, thằng Joachim nói. Mãi vừa rồi mẹ tao mới cho tao tự sang đường một mình.
- Chúng ta không thể nào chấp nhận bọn hèn nhát trong băng Những Kẻ Bất Bại!... Geoffroy hét lên.
Thế rồi, thật là tệ hại, Joachim nói như thế là quá đáng, rằng nó mới là người dũng cảm nhất trong cả đám, rằng đã thế thì nó sẽ bỏ đi, rằng cả bọn sẽ tha hồ mà tiếc. Rồi nó đi thật!
- Dũng cảm tuyệt vời? Clotaire hỏi.
- Không! Alceste vừa trả lời vừa ăn một cái bánh nhân sô-cô-la.
- Tất cả vào trong xe, Geoffroy nói, chúng ta sẽ bàn những kế hoạch bí mật.
Tôi thích thú vô cùng, tôi rất thích chui vào trong chiếc xe, cho dù thỉnh thoảng chúng tôi cứ bị đau bởi những cái lò xo lòi ra từ đệm ghế xe, giống như cái ghế sa-lông nhà tôi giờ đang nằm trong kho, vì mẹ nói thật là xấu hổ nếu cứ tiếp tục ngồi nó, nên bố đã mua một cái ghế mới.
- Tao sẽ vào trong xe, thằng Rufus nói, với điều kiện tao phải được ngồi chỗ tay lái và lái xe.
- Không, đó là vị trí dành cho thủ lĩnh, Geoffroy trả lời.
- Mày chẳng có vẻ thủ lĩnh hơn tao tí nào, Rufus nói, mà thằng Eudes nói đúng, trông mày giống như một thằng hề trong bộ cải trang của mày!...
- Mày nói như vậy chỉ vì mày là đồ ghen tị, Geoffroy đáp.
- Được rồi! đã thế, Rufus nói, tao sẽ thành lập một băng bí mật khác, và chúng tao sẽ đập tan cái băng của mày, và chính chúng tao sẽ đi sang Mỹ để làm cái việc liên quan tới thằng bé mồ côi ấy.
- Không, Geoffroy hét lên, đó là thằng bé mồ côi của bọn tao chứ có phải của chúng mày đâu, chúng mày cứ đi mà tìm một đứa mồ côi khác đi… Không được, tao không đùa đâu đấy!...
- Cứ đợi đấy, Rufus nói, rồi nó bỏ đi.
- Không chùn! Clotaire hét lên, đúng rồi. Không chùn!
- Gượm đã, Alceste nói, cứ đứng yên đó… thế rồi Alceste ra chỗ chúng tôi. “Mật khẩu là cái gì ý nhỉ?” nó hỏi.
- Sao cơ, thằng Geoffroy kêu lên, mày không nhớ mật khẩu là gì nữa rồi à?
- Không, là vì, Aleste nói, cái thằng Clotaire ngu ngốc ấy cứ nói với tao một loạt thứ, thành ra tao chẳng nhớ nữa…
Geoffroy vô cùng tức giận.
- Ái chà! Thật đẹp mặt cho cái băng Những Kẻ Bất Bại, nó nói, bọn mày chẳng phải là Những Kẻ Bất Bại, bọn mày là những đồ vô dụng!...
- Gì cơ? Alceste hỏi.
Thằng Clotaire tiến lại gần.
- Thế nào, tao có thể vào chứ, có hay là không? Nó nói.
Geoffroy ném cái mũ xuống đất.
- Mày không được phép vào. Mày đã không nói đúng mật hiệu! Băng đảng cần phải có mật khẩu, giống như trong truyện! Những kẻ không biết mật khẩu toàn là gián điệp!...
- Còn tao, Alceste hét lên, mày nghĩ là tao sẽ ở lại để nghe tất cả những thứ ngu ngốc thằng Clotaire nói với tao hả?... Mà tao cũng chẳng còn gì để ăn nữa cả; tao đi về nhà đây, nếu không tao sẽ bị muộn bữa quà chiều mất.
Và Alceste đi mất.
- Tao chẳng cần mày cho phép mới được vào đây, Clotaire nói với Geoffroy. Bãi đất hoang này chẳng phải của mày!... Ai cũng đều có quyền vào đây, kể cả gián điệp!
- Tao chán lắm rồi!... Nếu thế thì chúng mày cứ vào hết đi!... Geoffroy vừa nói vừa khóc sau tấm mặt nạ. Đúng thế, chúng mày chẳng biết chơi gì cả! Tự tao sẽ thành lập băng Những Kẻ Bất Bại một mình! Tao không thèm nói chuyện với chúng mày nữa!...
Chỉ còn hai chúng tôi ở lại, thằng Clotaire và tôi. Thế là tôi liền nói mật khẩu cho nó; như vậy nó không còn là gián điệp nữa, rồi chúng tôi chơi bi với nhau.
Thật là tuyệt vời, ý tưởng thành lập băng đảng của thằng Geoffroy. Tôi đã ăn được ba viên bi!

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết