1)Chuyện 3 con ruồi!!
Đến
nơi, chú thứ nhất bay đến quán nhậu nọ kiếm ăn. Chú cho biết: Trong
quán nhậu nhiều thức ăn, mấy tay bợm nhậu làm mấy cốc vào phê phê sẽ
không để ý đến vài con ruồi trên bàn.
Chú
thứ hai bay về một khu công nghiệp, vì chú nghĩ đó là nơi người ta đã
quen ruồi bay muỗi lượn nên không lo ảnh hưởng đến tính mạng trong lúc
vo ve trên bát, đĩa thức ăn.
Chú thứ ba quyết định đến phố nhà giàu sinh nhai, với lý do: Người giàu nhiều tiền, thức ăn ngon nhiều dinh dưỡng.
Một năm sau. Ba anh em nhà ruồi ấy gặp lại nhau.
Chú
quán bia béo tốt. Chú khu công nghiệp trông tạm được. Còn chú phố
nhà giàu thì hỡi ôi, thật thảm hại: Gầy gò, gãy mấy cái chân, cánh
rách te tua.
Chú ruồi quán bia nói:
-
Sướng không tả được. Vào quán bia, anh nhằm lúc mấy cha say say mới vo
ve sà vào đĩa thức ăn. Nhưng phải nhằm mấy tay có vẻ máu sĩ cao. Thấy
anh đậu vào, mấy cha kêu lên: Bẩn, bẩn quá! Đổ đi. Thế là họ đổ luôn
đĩa thức ăn xuống nền nhà, nhiều đến nỗi anh ăn cả năm cũng không hết.
Chú khu công nghiệp điềm đạm:
-
Em cũng hay kiếm ăn bằng cách bay vào đĩa thức ăn của mấy người công
nhân. Họ cũng vệ sinh lắm, nhưng không đến mức đổ cả đĩa, họ chỉ lấy
thìa xúc phần thức ăn ruồi đậu đổ đi. Nói chung sống ở đó cũng phong
lưu.
Còn chú phố nhà giàu sụt sịt:
- Tưởng nhà giàu thế nào, hóa ra khu đó giàu lên nhờ... đánh đề.
- Thế thì liên quan gì đến chú?
-
Sao không? Khi em đậu vào đĩa thức ăn, họ reo ầm lên: Lộc trời cho
kìa!. Giá đậu vào cốc bia họ đã uống luôn rồi. Nhưng đậu vào đĩa thức
ăn cũng không thoát nạn. Họ túm lấy em, vạch cánh, soi chân, xem bụng
để tìm hiểu xem trời sẽ báo hôm đó đề về bao nhiêu, có mấy con lô
sẽ ra... May mà em vùng vẫy thoát được. Híc, híc...
Đến
nơi, chú thứ nhất bay đến quán nhậu nọ kiếm ăn. Chú cho biết: Trong
quán nhậu nhiều thức ăn, mấy tay bợm nhậu làm mấy cốc vào phê phê sẽ
không để ý đến vài con ruồi trên bàn.
Chú
thứ hai bay về một khu công nghiệp, vì chú nghĩ đó là nơi người ta đã
quen ruồi bay muỗi lượn nên không lo ảnh hưởng đến tính mạng trong lúc
vo ve trên bát, đĩa thức ăn.
Chú thứ ba quyết định đến phố nhà giàu sinh nhai, với lý do: Người giàu nhiều tiền, thức ăn ngon nhiều dinh dưỡng.
Một năm sau. Ba anh em nhà ruồi ấy gặp lại nhau.
Chú
quán bia béo tốt. Chú khu công nghiệp trông tạm được. Còn chú phố
nhà giàu thì hỡi ôi, thật thảm hại: Gầy gò, gãy mấy cái chân, cánh
rách te tua.
Chú ruồi quán bia nói:
-
Sướng không tả được. Vào quán bia, anh nhằm lúc mấy cha say say mới vo
ve sà vào đĩa thức ăn. Nhưng phải nhằm mấy tay có vẻ máu sĩ cao. Thấy
anh đậu vào, mấy cha kêu lên: Bẩn, bẩn quá! Đổ đi. Thế là họ đổ luôn
đĩa thức ăn xuống nền nhà, nhiều đến nỗi anh ăn cả năm cũng không hết.
Chú khu công nghiệp điềm đạm:
-
Em cũng hay kiếm ăn bằng cách bay vào đĩa thức ăn của mấy người công
nhân. Họ cũng vệ sinh lắm, nhưng không đến mức đổ cả đĩa, họ chỉ lấy
thìa xúc phần thức ăn ruồi đậu đổ đi. Nói chung sống ở đó cũng phong
lưu.
Còn chú phố nhà giàu sụt sịt:
- Tưởng nhà giàu thế nào, hóa ra khu đó giàu lên nhờ... đánh đề.
- Thế thì liên quan gì đến chú?
-
Sao không? Khi em đậu vào đĩa thức ăn, họ reo ầm lên: Lộc trời cho
kìa!. Giá đậu vào cốc bia họ đã uống luôn rồi. Nhưng đậu vào đĩa thức
ăn cũng không thoát nạn. Họ túm lấy em, vạch cánh, soi chân, xem bụng
để tìm hiểu xem trời sẽ báo hôm đó đề về bao nhiêu, có mấy con lô
sẽ ra... May mà em vùng vẫy thoát được. Híc, híc...