K58B KHÔNG PHẢI HỎI
Diễn đàn sẽ chuyển sang địa chỉ: http://K58B.co.cc mọi người hãy ghé qua địa chỉ mới nhé. các bài viết quan trọng sẽ được chuyển qua diễn đàn mới. Thông tin thành viên cũng đang được tính toán để chuyển qua (nhưng có lẽ sẽ ko thực hiện chuyển)

Join the forum, it's quick and easy

K58B KHÔNG PHẢI HỎI
Diễn đàn sẽ chuyển sang địa chỉ: http://K58B.co.cc mọi người hãy ghé qua địa chỉ mới nhé. các bài viết quan trọng sẽ được chuyển qua diễn đàn mới. Thông tin thành viên cũng đang được tính toán để chuyển qua (nhưng có lẽ sẽ ko thực hiện chuyển)
K58B KHÔNG PHẢI HỎI
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
K58B KHÔNG PHẢI HỎI


You are not connected. Please login or register

Những mẩu chuyện ngắn - Ý nghĩa lớn ...xúc động !

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Admin

Admin
Admin

Chiếc bánh kem

Ăn thêm cái nữa đi con!
- Ngán quá, con không ăn đâu!
- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!
- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!
Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa
xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.
Hai đứa trể đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng
chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh
thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con
trai:
- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt
ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh
rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi thút thít.
- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!

Cùng nghề
Thằng bé bảy tuổi ngây thơ hỏi:
- Sao hôm nay nhà cô Lan đông học trò vậy bố?
- Mùng ba tết, học trò đến thăm và chúc tết cô giáo của mình đấy. Ông bà xưa có câu mùng một tết cha mùng ba tết thầy đó mà.
- Sao không thấy học trò thăm bố?
- À, sáng nay bố trực tiếp khách ở trường, học trò đã đến chúc tết bố rồi.
Thằng bé không biết bố nó nói dối. Chỉ vì cô Lan dạy Toán còn bố nó dạy Thể Dục...

Giỗ ông

Sớm mồ côi. Từ nhỏ anh em nó sống cùng nột trên rảo đất còm của người
chú. Năm ngoái, sau trận bão lớn ông nó quy tiên. Chú nó lấy lại căn
chòi, "khuyên" : 14, lớn rồi - nên tự lập. Anh em dắt díu nhau tha
hương.
Trưa. Phụ hồ về trú ngụ - 1 góc ở dưới gầm cầu). Mệt. Đói. Giở nồi cơm:
nhão như cháo. Thằng anh mắng: đồ hư. Con em mếu máo: em nấu để... giỗ
ông.

Lòng tin

Xe ngừng…
- Mận ngọt đây!...
- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ!
- Để con đổi cho!
Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
- Trời! đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá!...
Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho!

Tiền cứu trợ
Lũ. Ba nhắn lên "... Nhà ngập, con đừng về!"
Mỗi ngày, con cùng những người bạn trong đội công tác xã hội của trường
cầm thùng lạc quyên vào các giảng đường, lớp học nhận tiền cứu trợ đồng
bào miền Tây.
Truyền hình vẫn tiếp tục đưa tin và hình ảnh lũ lụt ở các tỉnh đồng
bằng sông Cửu Long, trong đó có quê mình. Con số người và của cải mất
mát cứ tăng dần. Con sốt ruột, nôn nóng.
Hôm qua, cả nhà bác Ba kéo nhau lên ở tạm nhà chị Hai. Con sang hỏi
thăm. Ra về, bác gái gởi cho con một gói mỏng và bảo: "Tiền cứu trợ, ba
con gởi lên cho con đó!"

Ước mơ

Mẹ nghèo đi ở mướn. Con nhỏ chạy chơi với "cậu chủ" cùng lứa. Chơi trò
cưỡi ngựa: nó luôn làm ngựa, cậu chủ cưỡi lên lưng. Ngựa phi, ngựa phi
vòng vòng, tấm lưng nhỏ oằn cong. Mẹ nhìn rưng rưng nước mắt.
Đêm về, thoa lưng con, mẹ hỏi:
- Sao con không đổi làm chủ ấy ?
Đứa trẻ bảo:
- Con thích cưỡi ngựa thật chứ không thích cưỡi ngựa người.
Mẹ ừ mà lòng chạnh xót xa....

Những chiếc bao lì xì
Ba mẹ làm lớn, tết đến tôi được nhận nhiều bao lì xì đỏ thật đẹp với lời chúc học giỏi và chóng lớn.
Những bao lì xì xé ra tôi mua đồ chơi và bỏ đầy con heo đất.
Chiều, thấy thằng con dì Ba cầm thật nhiều bao lì xì. Tôi hỏi: “Mày được bao nhiêu?”
Nó đáp: “Em nhặt ở sọt rác nhà anh 50 caí”

ANH ...


Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố Mẹ giận dữ, mắng “
sanh ra.. giờ cãi lời bố mẹ… phải chi nó ngoan, siêng học như bé em…”
Anh lặng thinh không nói năng gì… Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!
Ngày bé em vào Đại Học, phải xa nhà, lên Thành Phố ở tro. Anh tự ý bán
đi con bò sữa – gia tài duy nhất của gia đình, gom tiền đưa cho bé em.
Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, bé em khóc thút thít… anh cười, “
em ráng học ngoan…”
Miệt mài 4 năm DH, bé em tốt nghiệp loại giỏi, được nhận ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao… nó hớn hở đón xe về quê…
Vừa bước vào nhà, nó sững người trước tấm ảnh của anh trên bàn thờ nghi
ngút khói… Mẹ khóc, “ Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ…lúc
hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…”

Anh ơi… ôi, người anh của nó...!

MẤT XE

Nhà có hai chiếc xe đạp. Mẹ đi dạy hàng ngày phải chạy một chiếc. Còn lại một chiếc cho nó đi học đại học.

Hơn hai năm đại học trôi qua, lối sống nhộn nhịp ở thành phố đã cuốn
hút nó. Những quán nhậu, quán cà phê, quán bi da trở nên quen thuộc đối
với nó.

Một buổi tối nó đi bộ về nhà trọ. Mặt buồn xo. Hai đứa bạn cùng phòng
đang học bài bật dậỵ “Xe mày đâu?”. “Mất rồi”. Để giáo trình lên bàn,
nó nằm úp mặt vào gối, chẳng buồn nói chuyện. Hai đứa bạn lại gần vỗ
về, an ủi.

Cuối tháng nó về quê. Ba mẹ không mắng, chỉ buồn. Ngày đi, ba cho tiền.
Nó nhét tiền vào bóp. Một tờ giấy mỏng chợt rơi xuống đất. Mẹ nhặt vội
tờ giấy và trả lời thắc mắc của ba :”Hóa đơn thuốc của em, tháng trước
em cho con tiền vô tình cái hóa đơn bị kẹp vào giữa xấp tiền, may mà
còn”.

Nó nhìn mẹ, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Ba đâu biết rằng, cái
hóa đơn thuốc mà mẹ nói chính là giấy biên lai cầm chiếc xe đạp của nó.

XE HỎNG
Một cô bé đi học về nhà rất muộn .Bố mẹ cô rất bực mình và
hỏi cô đã đi đâu và làm gì .Cô bé đã thưa với bố mẹ :
- Con phải dừng lại một lát để giúp đỡ bạn con ạ .Xe đạp của bạn ấy bị hỏng !
- Nhưng con có biết sửa xe đạp đâu ? – Bố cô bé hỏi vẻ nghi ngờ
- Đúng ạ ,nhưng con dừng lại để giúp bạn ấy khóc .
Cũng như cô bé đó ,ko phải ai trong chúng ta cũng biết sửa xe
đạp .Nhưng chúng ta biết chia sẻ những nỗi lo âu và sợ hãi.
Cuộc sống là một con đường rất dài, sẽ còn nhều lần gặp
cảnh ‘Hỏng xe’ lắm , Chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ và an ủi

Con ốm
Hồi nhỏ, mỗi lần tôi bệnh, mẹ tôi luôn lo lắng thuốc thang, nuông chiều tôi mọi thứ. Biết vậy, tôi cứ giả ốm để mẹ chiều chuộng.
Lớn lên lập gia đình. Có con. Đang làm việc. Điện thoại reo vang, nhà
gọi vào báo: "Con sốt , ói mửa!". Nghe xong, tôi chẳng làm gi được, cứ
ngóng tới giờ về .
Tối - nằm cạnh con. Mỗi tiếng con ho, ói - tôi bật dậy - ruột xốn xang - thao thức mãi .
Đặt lưng xuống. Nhớ lại ngày xưa. Nước mắt chực trào ra. Nghĩ mà thương mẹ biết chừng nào ...



TRÁI TIM HOÀN HẢO

Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có
trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Ŀám đám
đông đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già
xuất hiện và nói: "Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!".
Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ
nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những
mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài
sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có
mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cười nói: - Chắc là cụ nói đùa!
Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo
và vết cắt. - Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người
mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn
bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao
lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những
mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn
hơn mẩu tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi.
Không bằng nhau nên chúng tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến
vì chúng nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao
mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những
vết khuyết. Tình yêu đôi lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết
khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ
trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ
đợi. Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới,
xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già
cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai.
Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm
trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại
đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong
tim anh...


"Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước.
Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà
đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi
xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba...

Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa
cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:"Có dư đồng nào không con?". Tôi đáp:
"Còn dư bốn ngàn ba ạ". Ba nói tiếp:"Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe
có hư như lần trước thì có tiền mà sửa". Ba về, tôi đứng đó, nước mắt
rưng rưng..."


HỌ ĐÃ NGHÈO ĐẾN NHƯ THẾ NÀO…
Ngày nọ, một người đàn ông - chủ của một nông trại giàu có - quyết định
dẫn đứa con trai của mình đi du ngoạn, với mục đích duy nhất là chỉ cho
nó biết "như thế nào là cuộc sống nghèo khổ của những người nông dân".
Sau khi kết thúc chuyến đi, trên đường trở về người cha đã hỏi đứa con trai của mình: "Chuyến đi như thế nào hả con?"
Cậu bé trả lời: "Tuyệt vời lắm cha ạ!"
"Thế, con có thấy những người nông dân đó, người ta đã nghèo đến như thế nào không?" - người cha hỏi tiếp.
"Ồ, con đã nhận thấy rất rõ cha ạ!" - cậu bé trả lời.
Con đã thấy chúng ta chỉ có một con chó duy nhất, nhưng họ đã có đến những bốn con.
Chúng ta chỉ có một hồ bơi thật rộng ở giữa vườn nhà, nhưng họ có một con sông dài thật dài không thấy đâu là bến bờ.
Chúng ta có một cái đèn lồng ngoài vườn, được nhập khẩu từ nước ngoài,
đẹp thật đấy, nhưng những người nông dân kia có cả bầu trời với những
vì tinh tú chiếu sáng.
Sân vườn nhà ta rộng thật đấy, nhưng họ lại có cả đường chân trời
Chúng ta chỉ có một mảnh đất nhỏ để sống, nhưng họ lại có cả những cánh đồng rộng bát ngát và ngút ngàn.
Chúng ta có kẻ hầu người hạ, nhưng họ lại phục vụ được cho những người khác.
Chúng ta phải mua thực phẩm để nuôi sống chúng ta, nhưng họ lại có thể tự làm ra để nuôi lấy chính bản thân mình.
Chúng ta có những bức tường kiên cố để bảo vệ tài sản của chúng ta, nhưng họ lại có những người bạn chân chính bảo vệ họ.
Nói đến đây, cậu bé quay sang và nói với Cha cậu rằng: "Con cám ơn Cha
vì đã cho con biết chúng ta đã nghèo đến như thế nào". Người Cha lặng
người khi nghe đứa con của mình nói như vậy.
Có quá nhiều lần trong cuộc sống chúng ta quên mất những gì chúng ta
đang có, mà chỉ mải mê lo lắng về những gì mà chúng ta chưa có được.
Những gì không có giá trị với người này lại là tài sản vô giá đối với người kia.
Tất cả những điều đó chỉ tuỳ thuộc vào "cách nhìn" của mỗi người trong chúng ta mà thôi

Nguồn:cauduongbdn.com

https://k58b-vip.forumvi.com

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết